Thế hệ chúng tôi
khi lớn lên đất nước mới chuyển mình vài năm sang cơ chế thị trường. Khi ấy
chưa có nhiều tiểu thuyết ngôn tình, viễn tưởng, giả tưởng… như bây giờ và
chúng tôi vẫn còn say sưa với những tác phẩm văn học cách mạng. Một trong số đó
có “Rừng xà nu” của Nguyên Ngọc. Cảm nhận của tôi về Nguyên Ngọc là một nhà văn
cách mạng tâm huyết, một người chiến sĩ trên mặt trận văn hóa tư tưởng và là
một con người gắn bó “máu thịt” với núi rừng Tây Nguyên. Thế nhưng, cảm nhận
vẫn chỉ là cảm nhận và đôi khi nó lại sai hoàn toàn so với thực tế. Chiến tranh
qua đi, vật đổi sao dời và thời gian thể hiện sức mạnh vô hình nhưng cực kỳ
đáng tin cậy của nó là vạch mặt những người thấp hèn cho dù núp trong vỏ bọc mỹ
miều như thế nào đi nữa. Và tất nhiên, bài viết này không có mục đích gì
khác ngoài việc đề cập đến Nguyên Ngọc, người mới tuyên bố “bỏ Đảng” vừa qua,
sau quyết định kỷ luật ông Chu Hảo của Ủy ban
Kiểm tra Trung ương.
Về
con người Nguyên Ngọc
Khi
nói về con người của Nguyên Ngọc, chính nhà thơ Trần Đăng Khoa cũng có nhận
định rằng: “Nguyên Ngọc gàn lắm! Cực
đoan lắm. Có người bảo Nguyên Ngọc đã quyết định cái gì thì không ai có thể
ngăn cản nổi. Có túm tay ông kéo lại thì lập tức ông hóa thành anh La Văn Cầu,
rút mã tấu chặt phén ngay cái cánh tay bị níu giữ ấy ngay…”
Tự
tôn của con người điều cần thiết nhưng khi đã biến thành tự cao tự đại thì sẽ
hủy hoại chính bản thân!