Hiện nay,
các “nhà zân chủ” - thế lực âm mưu phá vỡ bình yên của đất nước luôn tìm cách
xuyên tạc vấn đề, cố tình ly gián lòng dân với Đảng Cộng sản Việt Nam, tách
quần chúng nhân dân ra khỏi Đảng. Chúng dẫn dắt rằng, Đảng chỉ là một tổ chức
không liên quan đến lòng yêu nước, lèo lái để hướng dân theo quan niệm sai lầm
rằng “đất nước là trường tồn, đảng phái là nhất thời”, vì vậy chỉ cần yêu nước
thôi là đủ?!
Yêu nước
bắt nguồn từ những điều rất đỗi bình thường. Bạn yêu quý cảnh đẹp quê hương,
thích thú với lịch sử, truyền thống của dân tộc, trân trọng ngôn ngữ, văn hóa,
giá trị vật chất và tinh thần của người xưa để lại… Thế là chủ nghĩa yêu nước
từ đó hình thành và chi phối mọi hoạt động của bạn. Người yêu nước chân chính,
dù đi khắp bốn phương trời thì tình cảm vẫn hướng về quê cha đất tổ, nhiều ít
cũng có hành động làm giàu đẹp hơn cả về văn hóa, tinh thần cho quốc gia, dân
tộc. Và khi có bất kỳ quốc gia, thế lực hay ai đó xâm phạm chủ quyền quốc gia,
lợi ích của dân tộc thì chính chủ nghĩa yêu nước đó sẽ kết thành sức mạnh để
bảo vệ những giá trị thiêng liêng ấy.
Chủ tịch
Hồ Chí Minh nói: “Thi đua là yêu nước, yêu nước thì phải thi đua, và
những người thi đua là những người yêu nước nhất”.
Như vậy, yêu nước là hành động nhằm làm giàu đẹp cho đất nước cả về phương diện
vật chất lẫn tinh thần, chứ không có kiểu yêu nước bằng mồm thuần túy, cũng
không có kiểu hô hào yêu nước nhưng tâm trí lại ở tít tận trời Tây hoặc làm
những việc ảnh hưởng đến uy tín của quốc gia, dân tộc. Cũng không thể mang tư
tưởng tự nhục cao mà bảo rằng mình yêu nước hoặc tệ hại hơn nữa là hàng ngày
hàng giờ bám gót ngoại bang nhưng vẫn treo trên đầu lưỡi chữ yêu nước thương
dân. Không phải! Đối với những thành phần này, Tổ quốc chỉ là công cụ để họ lợi dung xu
nịnh ngoại bang và lừa gạt đồng bào.
Trong mỗi
người dân Việt Nam
đúng nghĩa nói chung đều có lòng yêu nước nồng nàn. Truyền thống 4000 năm dựng
nước giữ nước là đáng tự hào, tự tôn dân tộc. Hiếm có quốc gia nhỏ bé nào trải
qua ngàn năm Bắc thuộc, trăm năm đô hộ của thực dân lại giữ vững bản sắc văn
hóa tinh thần đến vậy. Ngọn lửa yêu nước mạnh mẽ chỉ cần có đường lối cách mạng
thì sẽ tạo thành làn sóng dữ dội cuốn bay tất cả những khó khăn, thử thách.
Đảng Cộng
sản Việt Nam
chính là xu hướng cách mạng đó. Mang trong mình hơi thở thời đại và lý tưởng
cách mạng đúng đắn, nhiệm vụ của Đảng Cộng sản Việt Nam là hướng ngọn lửa yêu
nước của người dân trở thành ngọn lửa chung của toàn dân tộc, hiệu triệu sức
mạnh dân tộc kết hợp với sức mạnh thời đại để hoàn thành sứ mạng lịch sử là độc
lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội. Sự thật là trước khi có Đảng, chủ nghĩa yêu
nước với những người con ưu tú như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Cao Thắng,
Phan Đình Phùng, Trương Định,… đã từng rực cháy nhưng chừng đó là chưa đủ để
hoàn thành sứ mệnh đấu tranh giành độc lập. Từ khi có lý tưởng Cộng sản, với
bản chất, lập trường của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, Đảng Cộng sản
Việt Nam có lợi ích gắn liền với lợi ích của giai tầng chiếm số đông trong xã
hội mới đủ thế và lực để đưa cách mạng đến thành công. Lịch sử hình thành và
phát triển đã chứng minh rằng, lợi ích của Đảng cũng là lợi ích chung của toàn
dân tộc. Hai khái niệm này chưa bao giờ có thể tách rời như những gì bọn phản
động đang lạc lõng rêu rao.
Là một
người Đảng viên trước hết phải là người yêu nước. Có lòng yêu nước nồng nàn mới
thúc đẩy hành động của con người lên một tầng cao mới đó là khát khao cống
hiến, có thêm một lý tưởng để phấn đấu. Đứng dưới lá cờ vinh quang của Đảng,
người Đảng viên phải ý thức được rằng họ đã mang trong mình một lý tưởng cách
mạng, nhiệm vụ của họ là cụ thể hóa chủ nghĩa yêu nước theo lý tưởng cộng sản
tức là phục vụ lợi ích của giai cấp công nhân và nhân dân lao động. Ngoài ra
không còn gì khác. Không ý thức được điều đó tức là họ chưa xứng đáng là người
đảng viên. Hoặc là một kẻ cơ hội, hoặc là những kẻ phá hoại, sớm muộn cũng bị
loại trừ, đào thải. Những người phấn đấu suốt đời cho lý tưởng Cộng sản, chỉ
biết còn Đảng còn mình là những người yêu nước chân chính, điều đó không thể
phủ nhận.
Như vậy,
yêu Đảng là toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp cách mạng, lý tưởng Cộng
sản. Không phải tách rời khỏi lòng yêu nước mà ngược lại chính lòng yêu nước là
động lực to lớn cho những đảng viên chân chính quyết tâm, phấn đấu hi sinh cho
lý tưởng cách mạng của Đảng. Không phải cứ trở thành Đảng viên là mặc định mình
đủ tư cách làm cách mạng. Làm sao cho xứng với danh dự và truyền thống của Đảng
mới là điều mà mỗi đảng viên phải luôn tâm niệm để trưởng thành.
Người dân
bình thường luôn có sẵn tinh thần yêu nước. Họ chưa tiếp xúc với lý tưởng của
Đảng, chưa có cảm tình với Đảng nên họ chưa hiểu hết, chưa yêu Đảng là chuyện
hết sức bình thường. Nhưng các thành phần phản động tuyên truyền rằng yêu nước
là phải chống lại Đảng, phải ghét Đảng. Đó là xuyên tạc, là đánh tráo khái
niệm. Rõ ràng rằng những kẻ ra rả luận điệu đó luôn tìm cách chia rẽ dân tộc, kích
động bạo lực, phá rối cuộc sống bình yên hiện tại. Đối với chúng trách nhiệm
tối thiểu của công dân đó là nghiêm chỉnh chấp hành hiến pháp và pháp luật
chúng còn không thực hiện được thì nói gì đến lòng yêu nước như chúng rêu rao?
Đó là chưa kể đến ý thức tự nhục cao luôn sẵn sàng hạ thấp dân tộc mình để xu
nịnh ngoại bang. Những kẻ đó nói về lòng yêu nước nghe chừng hơi lố.
Trách
nhiệm của một công dân bình thường trong xã hội là làm thật tốt chức trách,
nhiệm vụ của mình. Bên cạnh đó coi trọng những chuẩn mực đạo đức, tôn trọng
pháp luật là đủ. Chỉ khi nào tiếp xúc, giác ngộ lý tưởng Cộng sản, tự nguyện đi
theo con đường cách mạng, vấn đề yêu Đảng, cống hiến cho Đảng mới cần phải
nghiêm túc đặt ra. Người yêu nước chưa cần phải yêu Đảng nhưng đi ngược lại lợi
ích của giai cấp công nhân và nhân dân lao động, xuyên tạc lý tưởng Cộng sản,
phủ nhận công sức mà các thế hệ cha ông đã tốn công lao, xương máu gây dựng, ra
sức phá hoại nền độc lập tự do mà Việt Nam đang xây dựng… thì chắc chắn không
phải là đảng viên, càng không phải là một người công dân yêu nước.
Vinh dự
được đứng vào hàng ngũ của Đảng xong, lợi lộc không được như ý sinh
ra bất mãn, hằn thù rồi trở cờ thì là thứ bỏ đi. Sau khi ông Chu Hảo bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương ra thông
báo xem xét, thi hành kỷ luật thì ngay lập tức, PGS.TS Mạc Văn Trang, nhà văn
Nguyên Ngọc tuyên bố rời Đảng, dù thực tế thì hai người đảng viên đã bỏ sinh
hoạt Đảng từ lâu, tự đặt mình ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng. Trong khi, một số
người lên tiếng bênh vực, tung hô hành vi này, liệu họ có tự hỏi: Các nhà trí thức
cấp tiến mà mình bênh vực có yêu nước, yêu Đảng hay không? Nếu không có cảm tình với Đảng thì
thề thốt đứng vào hàng ngũ đảng viên để làm gì? Vì thế, việc một đảng
viên “tự diễn biến” tự ra khỏi Đảng không phải là thất bại của Đảng, mà là sự
thất bại đáng xấu hổ của chính người đó, khi không giữ vững được tư tưởng, giữ
vững được lời hứa trung thành với Đảng. Khi thấy mình không xứng đáng là một
đảng viên, tự ra khỏi hàng ngũ là điều nên làm.
HÀ AN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét